Đồng nhân Naruto
Phan_34
Nhìn một cánh tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên đỡ tay hắn, Hatano Showa có chút kinh ngạc quay đầu, ý nghĩ đối diện với một đôi mắt màu xám tro, bên tai cũng truyền đến một tiếng “Hừ” vô cùng đặc sắc mang dấu ấn cá nhân!
Người con gái nghiêng đầu, một mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, ý muốn nói khinh thường “Ông là đồ vô dụng gây cản trở”. Hời hợt qua loa để ý.
Cứ việc như thế, trên mặt của người đàn ông trung niên vẫn xuất hiện lên một tia cười thấu hiểu ý. Người học trò nữ này của hắn, mặc dù tính tình đối với ai cũng đều xấu xa, nhưng tâm địa lại rất dễ mềm lòng.
“Sensei, ở kia có sơn động, chúng ta đi qua nghỉ ngơi một chút đi.”
Inoue vừa nói, một bên quay đầu, nhìn ở phía sau mình hiện ra một hình ảnh “Thầy hiền trò ngoan”. Lòng bàn chân tiếp theo hơi lệch sang một bên, suýt nữa rớt từ trên cành cây xuống…
Tùy tiện gạt đi vài cành cây chặt chẽ quấn quanh hang động, Inoue chống đỡ bước chân như không có thật của Hatano Showa, bước tiến vào trong.
Người con gái đi theo sau cùng cẩn thận ở xung quanh hang động cài đặt cạm bẫy, vừa muốn thò người đi vào trong, ánh mắt lại không cẩn thận lướt nhanh qua sắc mặt tái nhợt của người nào đó. Suy xét một chút, xoay người nhẹ nhàng nhảy ra, lại biến mất bên trong bầu trời xanh biếc vô tận.
“Gwatan?”
Hatano Showa nhíu mày, có chút nghi hoặc kêu một tiếng.
Inoue nhìn thoáng qua bóng dáng tuyệt đẹp của chị gái nhà mình như điệu múa thường xem. Đầu điên, cẩn thận đỡ Hatano Showa ngồi xuống, lúc này mới cười hề hề nói:
“Sensei yên tâm, nhất định chị ấy đang đi tìm thức ăn.”
Quả nhiên, không quá bao lâu, người con gái tên Gwatan kia giống như một trận gió thổi trở về. Trong tay trái giơ lên vài chuỗi cá nướng tỏa ra mùi hương mê người, tay phải còn lại là một đống trái cây tươi mới.
“Đây là lần gom góp lại nhanh nhất đi.”
Người con gái nhàn nhạt mở miệng, âm thanh nghe qua thật giống như chuông gió đọng lại ở bên cửa sổ, mặc dù êm tai nhưng lại lộ ra một cảm giác băng giá.
Vào những lúc như thế, hai người còn thừa lại cũng không khách khí, đều tự mình nhận lấy một chuỗi cá nướng, nhanh chóng ăn đi.
Nhìn băng gạc của người dàn ông trung niên đã hoàn toàn bị nhiễm đỏ, người con gái lại từ trong túi lấy ra vị thuốc vừa rồi tìm được ở trong rừng —— không còn biện pháp nào cả, bị truy kích nhiều ngày như vậy, những vật dụng cùng thuốc có sẵn trên người sớm cũng đã dùng hết toàn bộ.
Xong rồi.
Gwatan cầm thực vật xanh trong tay nhào nặn, rồi lúc này mới đá đá chân cúi đầu ăn cá:
“Cởi quần áo ra một chút.”
“Lạch cạch.”
Cá nướng trong tay Hatano Showa rớt xuống đất.
Chỉ thấy hắn một mặt hiện lên biểu cảm như gặp quỷ nhìn người con gái ở bên cạnh hắn, nói:
“Gwatan, học trò ngoan, sensei biết bản thân ‘ngọc thụ lăng phong’, ‘tiêu sái phi phàm’, nhưng nếu như con muốn thổ lộ với sensei cũng phải biết lựa chọn thời gian và địa điểm a! Hiện tại thân thể của sensei bị trọng thương như vậy. Huống chi, sensei không thích phương pháp trực tiếp như thế blablabla…”
Người đàn ông trung niên mỗi lần nói nhiều thêm một câu, trên mặt của Gwatan sẽ xuất hiện thêm nhiều gân xanh. Inoue nhìn đỉnh đầu của chị gái mình xuất hiện mây đen, không ngăn cản được kinh hồn bạt vía. Hắn dè dặt cẩn thận kéo kéo sensei còn đang không ngừng nói liên miên, ý đồ nho nhỏ nhắc nhở ông ấy một chút.
“Ai nha, Inoue, con cũng đừng ghen tị, sensei cũng rất vô cùng yêu con a ~~ “
Inoue nghe vậy, bả vai cứng đờ, lập tức rụt tay về, nhắm mắt lại, một mặt biểu cảm “Sensei sống hay chết cũng không có liên quan gì tới con”.
Hatano Showa nhìn hai chị em đang đồng thời kinh ngạc, trong lòng một trận thoải mái, liền ngay cả miệng vết thương trên bụng cũng không có đau như vậy. Hắn đắc ý cười cười, xoay người, vừa muốn nhặt trái cây trên đất lên, chợt nghe “PIA” một tiếng, một đoàn sền sệt màu xanh biếc đã bay tới chính giữa mặt hắn.
“Không cần phải dùng nữa!”
Người con gái lạnh băng nhẹ nhàng ném một câu như vậy, xoay người đi đến cửa động, ngồi xuống.
Haruhisa ngồi trước bàn trang điểm, hai tay chống đầu, gương chiếu ra khuôn mặt ngơ ngác của cô.
Kế hoạch đêm qua… thất bại.
Nghĩ đến bóng lưng chạy rối chết của Gaara, Haruhisa liền hận không thể bứt hết tóc của mình.
Này đến cùng là vì sao vì sao vì sao a?!
Chẳng lẽ cô là ‘con mãnh thú và dòng nước lũ’, gọi người tránh không kịp?
Haruhisa ít có khi nhăn mày.
Rõ ràng không phải, bằng không lần trước làm sao có thể hôn kịch liệt như vậy…
Chẳng lẽ thật sự bởi vì “bánh bao” của cô là cỡ nhỏ mà không “bánh bao” cỡ bự ?!
Sắc mặt Haruhisa dần dần biến thành đen.
Rõ ràng cũng không phải, sau khi trải qua gần hai tháng bù lại, dù thế nào cũng coi như là hơn “bánh bao” nhỏ một tí thôi…
Như vậy…
Haruhisa phân tích rồi lại phân tích tới lui, cuối cùng đành phải đưa ra một kết luận.
Gaara là đang thẹn thùng.
Hừ!
Vậy lần trước tại trong cái tiệm hoa hoa gì đó, không phải cũng đã đem người khác ôm thật chặt sao.
Haruhisa không có hình tượng nhe răng, người con gái ở trong gương cũng vì vậy mà trở nên xấu đi.
“Haruhisa?”
Cửa bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh nho nhỏ.
Haruhisa quay đầu, thấy Temari chính ghé vào cửa, chỉ lộ ra đến một cái đầu.
“Chị Temari.” Haruhisa cười cười. “Sao lại không đi vào?”
“A?… Ừ.”
Temari kích động một chút, sau đó chậm rãi di chuyển đi vào, trong tay còn mang theo một cái vĩ đại vô cùng gói đồ.
“Gaara không ở đây. Chị nghĩ, vẫn nên trực tiếp nói với em một tiếng cho tốt.”
Temari nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân, ngón tay vô tình nhanh chóng túm ba lô.
Temari có bộ dáng như thế, thật có thể nói là là trăm năm khó gặp a.
Haruhisa thoáng vô cùng kinh ngạc, cho rằng có chuyện gì đó nguy hiểm, vội vàng từ trên ghế tiến, đi tới Temari trước mặt:
“Chị Temari, đã xảy ra chuyện gì?”
Gaara mới lên làm Phong ảnh không bao lâu, sẽ không phải là chuyện liên quan tới hắn thôi?
Haruhisa nhất thời khẩn trương lên.
Dường như nhìn ra được Haruhisa khẩn trương, Temari vội vàng xua tay:
“A không không không, không xảy ra chuyện gì. Chính là cuộc thi trung nhẫn sắp bắt đầu, hôm nay chị sẽ cùng Kankuro đi đến Konoha.”
Nghe vậy, Haruhisa thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hóa ra là cuộc thi trung nhẫn a.
Năm trước, cuộc thi trung nhẫn Làng Cát quả thật đã được cử hành, nay lại đến phiên Konoha. Thân là Kazekage đệ ngũ, không phải Gaara cũng phải trình diện sao? Vì sao chỉ có Temari cùng Kankurou?
“Bọn chị sớm đi tới đó trước để sắp xếp mọi thứ, Gaara có lẽ phải đợi vài ngày nữa mới lên đường.”
Temari lại một lần trả lời chính xác nghi vấn trong lòng Haruhisa.
Haruhisa gật đầu như thế này, điều này nghe qua cũng thật bình thường a, vì sao Temari cũng là vẻ mặt như thế?
“Cái kia…” Quả nhiên, tạm dừng một lát, Temari nói tiếp. “Chị có khả năng sẽ ở Konoha nán lại một thời gian, cái kia…”
Temari bắt đầu ngại ngùng lên, âm thanh cũng dần dần thấp đi xuống.
Haruhisa nhìn nhìn ba lô trên tay Temari bự đến nỗi có chút kỳ lạ, lại nhìn nhìn bộ dáng quái dị của Temari, cuối cùng lo lắng tổng hợp lại một phen, rốt cuộc đưa ra kết luận.
Temari có phải không phải muốn đi Konoha để cùng với Shikamaru đoàn tụ với nhau… đoàn tụ a?
Quan hệ của hai người bọn họ từ hai năm trước cũng đã thay đổi rõ ràng, nhưng bởi vì quan hệ về nghề nghiệp, nói chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Lần này thật vất vả mới có thể danh chính ngôn thuận [1] đi đến Konoha, cho nên mới phải nắm chặt thời gian thật tốt, để an ủi tương tư nỗi khổ a. Đơn giản, dễ hiểu, chỉnh đốn, xử lý.
[1] Danh chính ngôn thuận: Đủ tư cách, chức năng để đảm trách, giải quyết công việc nào đó, được pháp luật và mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng.
Nghĩ vậy, tâm tình Haruhisa không khỏi tốt lên. Shikamaru cùng Temari quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi, không uổng công lúc trước cô đã dồn hết “tâm huyết” vào, bây giờ thời khắc tu thành chính quả đã sắp tới, thân là fan của couple ShikaTema (Shikamaru & Temari), Haruhisa tự nhiên sẽ vui vẻ lên ngay.
“Ừ, ừ.” Haruhisa cười tủm tỉm gật đầu. “Em đã biết, chị Temari muốn nắm chắc thời cơ, đợi càng lâu càng tốt a!”
Dứt lời, cô còn dùng lực lớn hơn vỗ vỗ bả vai Temari, tỏ vẻ phi thường xem trọng Temari.
Temari bị nhìn thấu tâm tư nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra lý do viện cớ. Cuối cùng, vẫn là Kankuro ở dưới lầu chờ đã không còn kiên nhẫn lớn tiếng hô hết cổ họng, hai người này mới có thể đúng thời gian khởi hành.
Haruhisa đứng ở trên ban công lầu hai, hướng về phía hai người vẫy vẫy tay, lại đứng được một lúc, lúc này mới trở lại phòng ngủ.
Temari đều đã chủ động như vậy, như vậy cô cũng muốn lại nỗ lực một chút mới được! Dù sao kế hoạch kia vì chuyện rắc rối mà không thể làm, cô cũng không thể bởi vì nhất thời thất bại mà buông thả hi vọng được!
Nghĩ vậy, Haruhisa lại lần nữa ngẩng đầu lên, nắm chặt nắm tay. Giữa gương phản chiếu ra một khuôn mặt kiên định của người con gái, trong mắt lại một lần nữa lóe lên ánh sáng.
Ngày nào đó, lúc nửa đêm.
“Ưm… La La La…”
Người con gái nào đó đang ngủ say bỗng nhiên đạp rớt cái chăn bông ở trên người mình ra, áo ngủ thật dài sớm cũng đã cuốn tới trên lưng, lộ ra hai cái đùi trắng nõn tinh tế, vô cùng xinh đẹp, còn có một đoạn vòng eo nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Người con gái phát ra tiếng nói, lông mi dài run rẩy, miệng thường thường còn nói ra một ít âm tiết mơ hồ.
Người nào đó ở đi lại trong bóng đêm, nghe rõ ràng được âm thanh nhỏ bé ở trong bầu không khí này, lập tức yên lặng không một tiếng động đi đến bên cạnh người con gái ấy, nhưng tại một giây đã bị bức tranh hương diễm mê người này làm cho cả người cứng ngắc, sửng sốt thật lâu, lúc này mới như từ ở trong mộng mới tỉnh lại, nhẹ nhàng nhặt chăn mỏng rớt ở trên mặt đất, lại một lần nữa đắp lên trên người của người con gái đó. Trên đường không cẩn thận cọ xát đến da thịt nhẵn nhụi của người con gái, người nào đó theo bản năng nắm chặt quyền lại, sau đó lặng lẽ buông lỏng năm ngón tay của bản thân ra ——
Đến gần một chút…
Một chút là được rồi…
Ma chướng của người nào đó dần dần đè thấp bàn tay xuống, một tấc một tấc hướng tới da thịt của người con gái, dán gần xuống. Trong tay lại một lần nữa tràn ngập cảm giác trắng mịn lạnh lẽo này.
Đáy mắt người nào đó lặng lẽ bị một tầng dục vọng mơ hồ bịt kín.
Ngón tay thon dài theo đường cong hoàn mỹ dần dần để lên trên…
“Khụ khụ…”
Một trận ho nhẹ không hề được dự đoán trước vang lên, giống như đánh vỡ một loại chú thuật nào đó, người con trai bên giường giống như điện giật rút bàn tay của mình về, nhìn dung nhan ngủ yên vững vàng như trước. Người con trai tóc đỏ dùng sức nắm chặt mắt lại, khi mở ra, đôi mắt màu xanh ngọc lại là một mảnh trong sạch.
Lại một lần nữa giúp người con gái nhét góc chăn vào, người con trai không chút lưu luyến nào xoay người, một lần nữa trở về ngồi trên ghế tựa, yên lặng chờ đợi bình minh đến.
Trong lòng Haruhisa hối hận vô cùng a, hận không thể đem bản thân bóp chết. Cơ hội tốt như thế, lại có thể bị chính cô phá hủy hoàn toàn!
Nhưng… cũng không thể trách cô a.
Muốn cô không khẩn trương cũng không được, vì quá khẩn trương nên không nghĩ tới bản thân sẽ bị nước miếng làm sặc…
Vì thế mấy ngày kế tiếp, trong nhà Kazekage đệ ngũ, sự tình ná ná như thế ùn ùn kéo đến.
Lúc người nào đó đang tắm sẽ luôn quên trước quên sau, nửa đêm sẽ luôn đá rơi chăn xuống đất, vào lúc ăn cơm sẽ rơi muỗng rơi đũa, sau khi cúi xuống nhặt lên, không khéo lại mặc cái áo trễ cổ rộng thùng thình. Ngày đêm sẽ luôn quấn lấy Kazekage-Sama hôn hôn ôm ôm một cái…
Mà Kazekage-Sama lại luôn tiếp chiêu, hủy chiêu, ứng phó tự nhiên, giống như một vị cao thủ tuyệt thế, không cần tốn nhiều sức, đã đem thế công đối thủ hóa giải.
Một ngày này vào buổi tối, người nào đó vừa tắm rửa sạch sẽ, thân thể quấn khăn tắm, nghênh ngang từ phòng tắm đi ra. Gaara thấy hình ảnh như vậy, lập tức bị giật mình một cái, đang muốn mượn cớ xuống lầu, lại bỗng nhiên bị người ôm một cái chạm đến cõi lòng, vành mắt đỏ lên, đáng thương hề hề hỏi:
“La La La không thích tớ sao?”
Đầu của Kazekage-Sama lập tức dao động thành trống đập bùng bùng.
Người con gái ủy khuất cắn cắn môi:
“Vậy… La La La… Vì sao không cần tớ?”
Kazekage-Sama nhất thời nghẹn lời.
Trong lòng người con gái mang theo hơi ấm ấm áp sau khi tắm rửa, hương vị tươi ngọt tràn ngập vào trong khoang mũi của hắn. Hắn cảm nhận được dáng người thân thể mềm mại ở trong lòng, một đôi tay, cánh tay không khỏi dần dần nắm chặt lại.
Sau một lúc lâu, hắn cúi đầu, kề sát vành tai của người con gái, âm thanh ẩn nhẫn mà khàn khàn:
“Haruhisa, cậu… xác định?”
Tác giả có chuyện muốn nói: Đầu tiên, cùng với mọi người nói lời xin lỗi, ngày hôm qua không có gì đổi mới…
Vốn tính hôm nay lấy nhiều chương ra để xin lỗi, nhưng Ngọc Án thật sự đánh gái cao năng lực của bản thân.
Làm bồi thường, thứ bảy, chủ nhật sẽ có chương cho các nàng.
Cám ơn mọi người đã duy trì ~o(∩_∩)o
Ách… Tuy rằng không tốt lắm, nhưng Ngọc Án vẫn nghĩ nói một câu.
Cái kia, chính văn của “Lão bản nương! Thượng ngưu lưỡi” không không còn nhiều. Cái kia, các vị tiền bối hâm mộ bí mật, có muốn cân nhắc thay đổi không khí không, nói ra một chút, cùng với Ngọc Án quen nhau một tí? (hắc hắc… đỏ mặt chạy đi…)
Chương 60: Trận thứ ba & kỳ khai đắc thắng (mở cờ là đánh thắng)…
Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— tinh ranh trở mình qua năm ngọn núi, gấu mèo chạy không ra khỏi rừng trúc nhỏ ~
“Cậu… xác định?”
Hơi thở của Gaara rõ ràng mơ hồ đảo qua cái cổ trắng nõn của Haruhisa, mang theo quái dị nho nhỏ làm rung động lòng người. Haruhisa nhịn không được lấy tay đi xoa lỗ tai, thế nhưng hai tay của mình đều bị người nào đó gắt gao giam cầm ở trong lòng, chỉ có thể tùy ý để cho một trận tê dại ngứa ngáy chậm rãi trèo lên đầu vai, tới khắp sống lưng, ngay cả ngón tay cũng đều không nhịn được cuộn lại hết. Rào rạt rào rạt.
“Haruhisa… Có thể chứ?”
Lại là một tiếng gọi làm cho tâm can người ta phải run lên. Haruhisa nhắm mắt lại, lông mi lại run run một trận kịch liệt, sau đó cực kỳ nhỏ bé mà gật đầu một cái…
Hai tay Gaara bỗng nhiên chặt lại, Haruhisa chỉ cảm thấy thắt lưng của bản thân đều nhanh chóng bị đè nén lại, một hơi thở không thành tiếng ở ngay ngực, cao thấp lưỡng nan, đầu óc bởi vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu vô tri vô thức.
Lờ mờ trong lúc đó, Haruhisa chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, đã bị người nào đó khiêng ở đầu vai như khiêng bao tải. Cô theo bản năng, hai tay ôm lấy thắt lưng của Gaara, cách lớp quần áo mỏng manh, lòng bàn tay truyền đến độ ấm, nóng đến dọa người.
Ẩm ướt mát mẻ gì đó chậm rãi dán trên cằm của cô…
Haruhisa choáng váng hồ hồ đem ánh mắt mở ra một cái, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào cả người cô đã đến trên giường. Trong phòng chỉ còn chừa lại ánh đèn tường nho nhỏ, tản ra ánh sáng mỏng manh.
Ngọn đèn u ám ở trên người Gaara dập dờn ra tầng tầng khe hở mù mịt, tóc hắn hơi bị ánh sáng vàng bao lấy, mi mày trong lúc đó lúc sáng lúc tối, giống như dã thú vừa mới được ngủ đông lâu ngày, rốt cuộc bây giờ cũng đã khải hoàn trở ra, đang dùng hơi lạnh nơi đầu lưỡi từng chút từng chút một, liếm vào nơi yếu ớt trí mạng của con mồi. Sâu trong đôi mắt màu ngọc ngày xưa gợn sóng không sợ hãi kia, giờ phút này đang có ngọn lửa bùng cháy, mãnh liệt bốc cháy.
Haruhisa nhìn Gaara đang chống người ở phía trên cô, tay chân bỗng nhiên cứng ngắc. Hai ngọn lửa màu ngọc ngay trung tâm kia, trong nháy mắt, đã hoàn toàn đốt cháy toàn bộ dũng khí mà cô đã tập trung từng tí một cho tới nay. Cô theo bản năng nhấp nháy hé môi ra, tầm mắt có chút mất tự nhiên tránh được Gaara, thậm chí có chút lén lút di chuyển thân thể, ý đồ muốn thoát đi ra khỏi không gian nhỏ hẹp do Gaara tạo nên…
Trên cằm bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, Haruhisa nhịn không được hô nhỏ lên, lại đổi lấy một trận hô hấp hỗn loạn của Gaara. Hắn thoáng đứng dậy, vươn tay niết trên cằm của Haruhisa, vừa lòng nhìn chăm chú vào một mảnh nước sáng loáng ẩm ướt phấn hồng. Ngay sau đó, hắn lại cúi đầu tiến đến bên tai Haruhisa, mơ mơ hồ hồ nói:
“Chậm…”
Chậm? Cái gì mà chậm?
Haruhisa một trận lơ mơ, có điều lúc này cô cũng không có khí lực để mở miệng hỏi.
Một tay Gaara nắm bắt cằm cô, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng đảo qua cổ cô, thường thường còn kèm theo từng đợt đau đớn rất nhỏ. Haruhisa không tự chủ được nhắm hai mắt lại, cảm giác các nơi trên thân thể lại càng thêm sâu sắc, cô cắn môi, có thế này mới miễn cưỡng ngăn chặn thanh âm bật ra khỏi miệng.
Dần dần, môi Gaara một tấc lại một tấc di chuyển lên trên, mềm nhẹ xẹt qua khóe môi cô, gò má, mí mắt, lại cố tình xa cách qua môi của cô.
Môi Haruhisa thế nhưng lại không hiểu ra sao bắt đầu khô hết, hô hấp cũng dần dần dồn dập lên…
Thật không nhìn ra được… Gaara
Bản lĩnh lại có thể không nhỏ tí nào…
Có thể nghĩ những ông chú bình thường nhất định đã dạy hư Gaara…
Haruhisa một bên căm giận nghĩ, một bên vươn tay túm lấy da thịt mềm mịn ở trên lưng Gaara.
Thân mình Gaara mạnh mẽ run lên, phần thân trên suýt nữa không chống đỡ được. Hắn nắm trụ cánh tay luôn ở bên hông hắn quấy rối, đem cổ áo của bản thân…
“Cởi ra…”
Âm thanh khàn khàn dần dần khuyết tán mở ra, Gaara nhẹ nhàng mân mê cánh môi hồng như hoa hồng của Haruhisa một chút, đè lại, một tay còn lại lặng lẽ theo quần áo của Haruhisa, bắt đầu dò xét đi vào…
“Gaara! Cậu… A…”
Nụ hôn nhợt nhạt bỗng nhiên được thay đổi hương vị. Haruhisa có chút bị động tiếp nhận nhiệt tình bất thình lình của Gaara, đành phải chặt chẽ nhéo cổ áo hắn.
Ngón tay thon dài của Gaara chậm rãi mơn trớn da thịt non mềm trơn mịn, chậm rãi theo áo ngủ Haruhisa đi xuống phía dưới tìm kiếm.
Cái loại cảm giác ‘dương chi bạch ngọc’ này, như một loại xúc giác, hắn vẫn còn nhớ kỹ…
Hơi lạnh đầu ngón tay kích thích, Haruhisa nhịn không được run lên, ý thức cuối cùng được khôi phục rõ ràng. Cô lặng lẽ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt của người con trai đã bị lây nhiễm bởi dục vọng, trong lòng dần dần mừng thầm lên.
Dáng vẻ nhìn thấy mà giật mình này, là vì cô.
Rốt cuộc kế hoạch của cô cũng từng chút một lại gần với nhau…
Gaara còn đang bận tìm kiếm đoàn ngọc mềm mại kia, bỗng nhiên ngực chợt lạnh, đôi tay mảnh khảnh không biết từ khi nào đã lặng lẽ tháo nút cài quần áo hắn ra, cánh tay mang theo hơi nóng giống như một con rắn nhỏ quấn quanh trên ngực hắn, không chút an phận nào vẽ tranh lên, chấm một điểm ngay ngực, chợt nhẹ nhàng coi trọng, như gần như xa.
Cổ họng Gaara gian tràn ra một tiếng kêu rên nghiền nát, một tay mò mẫm thắt lưng của Haruhisa, một tay túm quăng quần áo vướng bận ở trên thân thể cô ra.
Một góc sáng lên lướt qua người nằm ở dưới, hồ ly nhỏ cũng đều xấu hổ nhắm hai mắt lại. Ngay cả ánh đèn duy nhất ở trên tường, cũng ngượng ngùng mà bắt đầu tối đi…
“Chỗ này rõ ràng là một lỗ thủng, vì sao phái vài người lại đây?”
Một người con gái dáng người cao gầy, một thân đều mặc trường bào màu đen, ngoại trừ cây quạt ở sau lưng, toàn thân cũng không có đồ trang sức phối vào, chỉ có dây đai lưng màu đỏ tươi ngay tại bên hông, nhưng đổi lại càng thêm tôn lên dung mạo như bức tranh ấy, tươi đẹp như viên ngọc.
Ngoại trừ… khóe miệng sắc bén kia…
Người con trai có kiểu đầu chỉa chỉa như cây lược, nhét hai tay vào túi, tựa vào trên tường, toàn bộ thân mình đều ẩn ở dưới cái bóng nhàn nhạt kia, nhìn người con gái trước mắt còn đang nói mãi không ngừng. Trên mặt hắn dần dần xuất hiện một nụ cười bết đắc dĩ ——
Hắn lại sẽ phải thua cuộc bởi người phụ nữ hung dữ như vậy.
Bất quá, nếu đã lỡ té ngã, cũng liền thừa nhận đi.
Dù sao hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi lại đi tìm người nào thuận mắt hơn.
Vậy thì sẽ vô cùng phiền toái…
“Shikamaru! Anh ở chỗ này a!”
Âm thanh vang dội bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, người con trai có đuôi tóc cao tận trời cau mày xoay người:
“A, cái gì hả, hóa ra là Konohamaru, em tới đây làm gì?”
Cười một mặt ánh mặt trời nhân lòng bàn chân hạ bỗng nhiên lảo đảo một chút, có chút bất mãn quát:
“Uy! Đây là ý gì chứ? Cái gì nói là ‘hóa ra là Konohamaru’? Em thì như thế nào?”
“A… Thực phiền toái… Nói đi, Hokage đệ ngũ tìm anh có chuyện gì?”
Shikamaru gãi đầu, hắn thật đúng là không thói quen cùng người khác nói chuyện tự nhiên. Konohamru cũng vậy, Naruto cũng vậy.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, thằng nhóc tóc đen mắt đen đối diện gãi gãi đầu:
“A, Hokage đệ ngũ nhờ em chuyển vài câu nói đối với anh…”
Nói đến chỗ này, Konohamaru tạm dừng một chút, lanh lợi nhìn nhìn bốn phía.
Ngay lập tức Shikamaru cảm thấy không ổn, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, liền nhìn Konohamaru hai ba bước nhảy tới chính gữa Temari, đầu tiên là số kiếp đan điền, sau đó lại đem hai tay vòng ở bên miện thành dạng cái loa, lớn tiếng hô:
“Shikamaru, nhóc đừng có như mắt lão cố gắng tán gái! Thế giới này nhiều con gái như vậy, một chốc thì làm sao có thể làm xong? Mau nhanh chóng trở về giúp lão nương xử lý văn kiện!”
Shikamaru trấn định nghe xong Konohamaru thuật lại, gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
“Oa ha ha!” Konohamaru chống nạnh cười to vài tiếng, sau đó ở một góc hẻm nhỏ một bên vẫy tay. “Chouji, mau mau ~ đem đồ ăn vặt giao ra đây, em thắng!”
Shikamaru nhíu mày, nhìn Akimichi Chouji chậm rãi từ hẻm nhỏ đi ra, có chút buồn bực gãi đầu, sau đó lại không tình nguyện đem phiến khoai tây giao cho Konohamaru.
Konohamru đắc ý nhận lấy khoai phiến, “Tê kéo” một tiếng mở đóng gói ra, bắt đầu cắn từng ngụm từng ngụm lên.
Chouji nhìn thoáng qua Shikamaru, có chút oán trách đẩy đẩy Shikamaru, nói: “Temari không là lão bà của cậu sao? Tớ nghĩ cậu sẽ lựa chọn cùng cô ấy…”
A ~~ Shikamaru hiểu rõ.
“Hai người lấy tớ ra đánh đố?”
“Hắc hắc ~” Konohamaru cẩn thận xem xét cái gói, phẩy phẩy cái túi sạch bong kin kít. “Đó thật sự là toàn bộ những lời Hokage đệ ngũ nói. Em đi trước ~ người anh em, cảm ơn đồ ăn vặt của anh!”
Shikamaru nhìn nhìn Konohamaru cao hứng rời đi, lại nhìn nhìn Chouji một mặt uể oải, theo quán tính nhíu mày:
“Chậc ~ ai… được rồi Chouji, một lát trở về tớ sẽ mua cho cậu.”
“Thật chứ?!”
Hai mắt Akimichi Chouji lập tức tỏa ánh sáng hỏi, sau khi được Shikamaru khẳng định, cũng lập tức vui vẻ rời đi.
Nóng nảy tiễn bước hai nhóm người rời đi, Shikamaru vừa muốn thở ra một hơi, chóp mũi lại thổi qua một mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
“Vinh dự được đón tiếp cao thủ tán gái.” Temari cười tủm tỉm đi về phía trước một bước.
“A ~ làm sao có thể đâu, tớ nhưng là sẽ thật cố gắng nỗ lực giúp công việc của cậu.” Shikamaru lui một bước, dựng bàn tay lên, một mặt tươi cười.
“Trên đời quả thật không hề ít con gái…” Temari như có đăm chiêu, lại tiến một bước.
Nghe thấy lời này, Shikamaru lập tức đi tới tản bộ, một tay nắm chắc tay Temari, chân thành nói: “Điều đó đều không có gì liên quan tới tớ, trong mắt tớ chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu.”
“…”
Cứ coi như đã được nghe câu nói đó nhiều lần như vậy, mặt Temari vẫn không thể ức chế đỏ lên. Ninja ở xung quanh cúi đầu phát ra từng tiếng cười vang.
Shikamaru vò đầu, mặc dù nếu như nói tiếp loại lời này sẽ rất phiền toái, bất quá… Có thể được nhìn thấy temari như vậy, dường như cũng vô cùng có lời a.
“Cậu… chờ tớ.”
Bởi vì mọi người xung quanh có ánh mắt mờ ám hoặc hâm mộ, Temari vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Temari liếc mắt nhìn Shikamaru một cái, nhanh chóng tránh đi.
Mà ánh mắt của Shikamaru, lại dừng ở ngay tại trên váy của Temari.
Làn váy xẻ tà như vậy, bắp dùi thon dài đẹp như ẩn như hiện như…
Shikamaru nhíu mày, xem ra hắn phải về nhà thĩnh giáo lão mẹ, làm cho Temari một bộ… trang phục mùa đông.
(Tác giả loạn nhập: Ya này! Bây giờ đang là tháng bảy, tháng bảy a!)
Gaara đứng ở bên cửa sổ, một mặt bình tĩnh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Hôm nay, lại là trăng tròn.
Vài năm gần đây, Shukaku thật sự không có gây rối gì. Đôi khi, hắn còn không cảm giác được tồn tại của nó. Nếu như không phải trên thân thể hắn còn hình xăm phong ấn màu tím kia, hắn gần như hoài nghi rằng, có phải Shukaku đã không còn ở trong cơ thể hắn.
Bất quá, quả thật Maki cũng từng nói qua, theo giai đoạn trưởng thành của hắn, tâm tình trở nên chín chắn, năng lực tự khống chế của hắn sẽ càng ngày càng tốt lên. Cứ như vậy, ngay cả Shukaku cũng khó khơi mào động tĩnh to lớn nào.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian